Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Tiểu tiết

   Cuối năm đi thăm vài anh chị đã nghỉ hưu, có người nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống song cũng có người gánh nặng gia đình chưa phải hết, nào con ốm con đau, chồng già sinh tật.
   Có một chi tiết mà trên đường vìa làm tui ko nhịn nổi cười, tới nhà chị H. thấy ông chồng hơn 60 của chỉ lui cui rửa chén còn hai mẹ con thong thả ngồi chơi. Chưa kịp hỏi thì chị giải thích đang rửa chén trừ nợ đấy. Số là lương hưu của anh chẳng có bi nhiêu mà anh phải chi phí nhiều cho mối tình vừa chớm nở, bí quá anh mượn của thằng con, gần Tết nó đòi ...anh mất khả năng chi trả nên phải rửa chén thay nó để trừ dần.Lại lan man nhớ một chi tiết nhỏ, có lần lâu quá ko thấy nâng bậc nâng lương gì hết nên 3, 4 đứa kéo nhau lên phòng sếp khiếu nại. Sếp nói chắc là trục trặc ở khâu hành chánh gì đó nên chậm, sếp còn nói thêm câu: " Ủa hồi nào giờ đâu thấy em để ý mấy chuyện này".Thì bi giờ mất quyền lợi phải để ý chứ sao. Chạnh nghĩ hời hợt quá cũng ko tốt mà xét nét quá cũng ko hay. Có chị bạn làm chung, thỉnh thoảng đi đường nhìn thấy những chuyện thương tâm chị vào kể lại với nỗi bức xúc miên man khiến ai cũng nghĩ chị ắt phải nghĩa hiệp và có tấm lòng bao dung quảng đại lắm.Hôm vừa rồi có 2 đứa trong phòng xích mích, đứa này nói đứa kia nói xấu mình trong một buổi cả phòng đi uống cà phê. Chị biết là ko có chuyện này, thay vì nói với đứa đang giận là tao đâu có nghe con kia nó nói xấu mày thì chị lại bảo mày đừng để ý tới lời thị phi làm gì cho mệt. Lời khuyên vô thưởng vô phạt của chị có thể đúng với vài trường hợp nhưng ở trường hợp này thì ko.Nó cũng chỉ là một tiểu tiết...
    Hôm nay vìa sớm, vừa lau nhà vừa nghĩ đến những điều vụn vặt...vui vui buồn buồn...
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Đời ca sĩ {siêu tầm}

     Ngày xửa ngày xưa lâu lắm roài, ở một làng quê nghèo có 2 vợ chồng nghèo rách mùng tơi con cái nheo nhóc nhưng bà vợ vẫn mang bầu và sanh ra một đứa con gái có cái mặt phèn phẹt tối ngày ko đủ sữa bú nên khóc ngằn ngặt. Một ông thầy bói ghé nhà xin nước uống phán rằng:Con nhỏ này trí tuệ kém phát triển bà nuôi nó chỉ khổ thân bà.Bà mẹ nghe vậy liền cự ông thầy bói: Ông nói bậy bạ quá, biết đâu con tôi sẽ thành ...người nổi tiếng!
     Con nhỏ được cái ai cho gì ăn nấy nên cũng ú tròn. Lên sáu tuổi bà mẹ cũng mua cho nó cây bút cuốn vở vô lớp một, nhưng nó ngu quá ba năm ko lên nổi lớp hai, cũng may là nó đọc được mặt chữ rồi mới ở nhà chăn vịt nuôi heo. Bữa kia nhà hàng xóm có cái đám ma, gia chủ muốn không khí tang ma bớt ảo nảo nên mới mời đám ca sĩ pơ đơ vìa quậy quạng cho vui.Nó cũng qua coi ké lẩm nhẩm hát theo được mấy câu{ là do nó hay đứng chết thèm bên xe kẹo kéo rồi nghe được mấy bài sến sến}. Nó mê hát quá liền vìa nhà túm theo hai bộ đồ rách trốn theo đám hát rong. Nó đi theo chỉ tổ tốn cơm nuôi nên bầu sô{ có cả bầu sô nữa đấy} tống cổ nó vìa mấy lần nhưng nó cứ khóc lóc van xin, tự nguyện tặng cục trinh trắng cho bầu sô để được hát hò.
     Ngày tháng trôi qua nó dạt vìa thành phố trôi nổi theo đám hát cúng đám ma đám giỗ. Người ta làm ca sĩ thì ít nhất cũng đọc thông viết thạo, có được giọng hát hay nhan sắc trên trung bình một chút, đằng này nó vừa ngu dốt vừa hát như trâu rống mà lại béo ục béo ịt...thì được hát ở đám ma kiếm cái ăn cũng là may roài. Cuộc đời xô đẩy thế nào nó lại lạc vào một xóm cư dân ảo, vì không ai biết gốc gác của nó nên nó tha hồ khua mối múa mép, lúc nào nó cũng tự nhận mình là người thông minh giỏi giang, là ...ca sĩ nổi tiếng, quen với người nổi tiếng này người nổi tiếng nọ, có hôm nó chỉ được theo xách dép cho một ca sĩ thứ thiệt, lợi dụng lúc nhà báo chụp hình nó liền chường cái mặt phèn phẹt của nó zô ké...roài đi tung hê lòe thiên hạ.
    Một dịp xóm cư dân ảo tụ họp lại vui chơi. Nói chuyện một hồi, có đứa hỏi: mày có biết ả ca sĩ đó ko?Đứa kia trả lời: tao biết chết liền! Sao ả khoe nổi tiếng thành danh rùi mà?Cái mặt dòm đần độn thấy mẹ mà thành danh sao nổi?Lúc đó mọi người mới cùng ồ lên, thì ra ả tự vẽ vời cho mình...chứ hồi nào giờ có ai biết ả là ca sĩ???
    Có zậy mới biết thùng càng rỗng...càng kiu to! May mà xóm bờ lốc của mình hổng có ai giống dzậy!
     Truyện này tui mới siêu tầm trên báo, đọc thấy zui zui nên post lên tặng pà kon vừa đọc vừa ăn Tết...hehehe...

Đọc tiếp ...