Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2009

Đi đám giỗ {Truyện ngắn in trên báo Phụ nữ Chủ nhật 20.11.09 ... còn nóng hổi ...hehe...}

Như thường lệ , trước đó một ngày , chị Tư đã chạy qua nhắc : Em ơi , mai đám giỗ má chú Thiên đó …Vậy là tôi biết hôm sau mình phải đi làm về sớm mua một giỏ trái cây rồi ngồi chờ chị ới một tiếng là theo chị lên xe, đi một đoạn đường khoảng 15 cây số là tới nới …Trên xe, ngoài tôi và chị Tư ra thì chị thường rủ thêm vài người bạn nữa, bà con hoặc là bạn bè thân thiết của chị , có khi quen và có khi không quen với chủ cái nhà có đám giỗ.Có lẽ chỉ có tôi là người thường xuyên đi cùng chị mỗi năm , vì năm nào tôi cũng thấy chị rủ thêm khách lạ .
Len lỏi giữa dòng xe cộ , luồn lách qua những cái lô cốt nằm chình ình bên đường với hằng hà sa số xe và người thì chúng tôi cũng hít thở được ít không khí trong lành của vùng ngoại ô .Tôi mãi vẫn không quen được cái mùi xe máy lạnh kín mít nên người cứ nôn nao cồn cào , chỉ mong đừng ai hỏi chuyện mình để khỏi phải trả lời . Mùa này đang vào đợt triều cường nên phải đi qua những đoạn đường loang loáng nước , những tia nước bắn lên tung tóe , còn nhà cửa hai bên đường hầu như nhà nào cũng đắp những cái bệ cao chứ không thì cỏ , rác lá khô cứ thi nhau mà vào nhà … Người dân nơi đây có lẽ đã quá quen với cuộc sống triều cường nên xem ra họ vẫn thản nhiên lắm .
Chiếc xe dừng lại trước khoảng sân rộng .Khách khứa đã khá đông .Đó là một ngôi nhà ngói kiểu xưa được bao bọc xung quanh bởi khu vườn cây ăn trái xanh rì , tản mát những ngôi mộ đá …Đến rồi cứ tự nhiên như người nhà , chị Tư lăng xăng vô bếp còn tôi đi lấy dĩa xếp trái cây ra đặt lên bàn thờ rồi thắp nhang cho người đã khuất - người mẹ hiền lành đôn hậu của anh Thiên .Ngôi nhà này giờ chỉ còn ba anh sống cùng với ông anh và bà chị dâu thứ hai . Thường ngày nó cũng quạnh hiu , chỉ những dịp giỗ quảy lễ tết con cháu kéo nhau về mới tưng bừng đông vui . Ông già không ở trong ngôi nhà lớn , mà một năm sau ngày bà mất ông bảo con cháu xây cho ông một túp lều ngay chỗ ngôi mộ của bà để ông dọn ra đó sống cùng với bà .Chiếc giường ông ngủ được kê song song với ngôi mộ của bà, đêm nằm ngủ ông gác chân lên ngôi mộ nên chỗ đó giờ nhẵn thính .Ngoài chỗ ông ở cũng đặt bàn thờ , cũng khói nhang nghi ngút , giờ ông đã già và có vẻ yếu hơn trước nhiều nhưng ông vẫn không chịu rời xa túp lều , ông vẫn có thói quen rù rì nói chuyện với bà , những câu chuyện mà chỉ có ông và bà mới hiểu ! Tôi lặng nhìn cái dáng già nua còm cỏi của ông , rồi nhìn những viên đá nhẵn thính trên ngôi mộ .Thật kỳ diệu , cho dù bị cách ngăn bởi hai thế giới âm dương nhưng không gì có thể chia cách được tình yêu của ông cho đến lúc cuối đời !
Rời khỏi túp lều , tôi trở vào ngôi nhà lớn .Bên này là một không gian hoàn toàn khác hẳn . Tiệc ăn uống đã bắt đầu và tiếng nói cười cũng rôm rả lắm . Tôi gặp lại những khuôn mặt quen , quen là do gặp riết thành quen chứ xáp lại cũng chẳng có chuyện gì để nói . Mà nói có khi đâm ra hớ . Một lần tôi quê độ , là do tôi thấy Lê hay đi cùng một người đàn ông có bộ râu quai nón , trông tướng tá rất ngầu , nhưng lần đó tôi lại thấy ngồi bên Lê là một quý ông đeo cặp kính cận dày cui nhìn có vẻ kinh điển lắm . Cười hỏi Lê ông xã có đi không .Lê đạp chân tôi đau điếng dưới gầm bàn , bộ lông mi giả nhấp nháy liên tục ,Lê quay sang tôi nói nhỏ :
- Sang tập thứ mấy rồi bồ ơi …
Nói xong Lê cười .Đúng là thời này những chuyện như thế chẳng có gì đáng bàn tán cả . Tôi quen Lê vì có lần tới chỗ anh Thiên , tôi gặp Lê ở đó .Cũng từ đó đều đặn mỗi năm tới ngày đám giỗ là tôi gặp Lê .
Nhưng hôm nay Lê không đi cùng ai mà chỉ đi một mình .Tôi ngồi vào bàn một lúc mới thấy Lê tới .Lê ngồi xuống phàn nàn đường xá dạo này kẹt xe dữ quá , sao đúng cái giờ Lê đi thì thiên hạ đổ xô ra đường , thật ngán ngẫm . Nói xong Lê đưa tay hất mái tóc ra sau . Dù khuôn mặt được trang điểm khá kỹ lưỡng song tôi vẫn nhận ra những nếp nhăn hai bên khóe miệng mỗi khi Lê cười .
Trong bàn , ngoài tôi và Lê , còn có ba người đàn ông sồn sồn và các mệnh phụ áo váy xênh xang , nữ trang lấp lánh .Cánh đàn ông lặng lẽ hớp bia .Cánh phụ nữ nói chuyện nhà cửa , chuyện chồng con , thỉnh thoảng đá qua đá lại khen nhau rồi thấm ý cười hơ hớ . Chị A. khoe , thầy bói phán năm nay tuổi chị thật tốt , chồng vừa lên chức tiền bạc rủng rỉnh đủ lo cho thằng con đi du học . Chị B. nói số mình cũng may mắn ,nhờ ông chồng có mối quan hệ rộng nên mua được mấy miếng đất giá hời giờ lên giá ào ào chờ hốt bạc . Chị C. có vẻ ganh tỵ bảo các bà thật tốt phước , chả bù cho tôi gặp phải thằng chồng mắc ôn mắc dịch . Mọi người xúm vào hỏi sao , chị kể rằng chị mãi lo làm ăn nên việc nhà giao hết cho ô sin , thấy nó quê mùa chất phác thuộc loại xấu gái chị không hề nghĩ có ngày sẽ mất chồng .Vậy mà ngày đó có thật .Chị đuổi ô sin ra khỏi nhà đồng thời từ ngày đó chồng chị cũng biến mất tăm mất dạng . Có người trách chị thiếu cảnh giác nhưng cũng có người nói số chị may , thà ở một mình sướng hơn chứ sống chung làm chi với cái giống đàn ông đã thay lòng đổi dạ đó . Mà xem ra chị còn ấm ức lắm , phải chi “con đó “ trẻ trung đẹp đẽ gì cho cam , đằng này đã quá lứa lỡ thì dòm rõ chán , vậy mà không biết gã chồng khờ của chị bị nó cho ăn cái gì đâm ra lú lẫn . Chị D. ngồi im nãy giờ , nghe mọi người bàn tán , chị cầm lòng không nỗi nên trút bầu tâm sự . Chị tuy được tiếng là vợ giám đốc , nhà có của ăn của để nhưng chồng chị tính rất gia trưởng độc đoán , với người ngoài thì rộng rãi hào phóng , còn với vợ con thì bủn xỉn keo kiệt . Tiền chợ anh ta phát cho chị hằng tháng , chị muốn mua sắm gì thêm anh ta cũng hoạnh họe hạch sách .Lúc vui thì anh ta “duyệt “ , còn lúc có chuyện bực mình thì đừng hòng , có khi còn rước họa vào thân .Điều này chị còn chịu được , chỉ đến lúc anh ta tuyên bố cấm cửa họ hàng ba đời nhà chị không được bén mãng tới thì chị mới thật sự thấm thía nỗi đau thân phận mười hai bến nước .Cái bến mà hằng ngày chị ngụp lặn đây đúng là cái bến trâu quậy đục ngầu rồi ! Có người hỏi sao chị không bỏ quách hắn cho xong , chị nói rằng chị ngại phải làm lại từ đầu .
Lê ngồi một lúc bắt đầu thấy nhàm chán nên bưng ly bia bước sang bàn khác . Trong tích tắc tiếng cười cùa Lê vang lên dòn tan .
Người đàn ông ngồi kế bên tôi tự giới thiệu anh tên Nghĩa , trước đây anh có đi làm cho công ty nhà nước nhưng giờ đã ra làm ăn riêng . Tôi hỏi có khá hơn không ? Anh cười ởm ờ : cũng được . Hướng mắt nhìn sang cái bàn phía ngoài cùng , anh hỏi tôi có biết người đeo mắt kiếng kia là ai không , tôi lắc đầu thì anh bảo đó là ông N. , một người rất nổi tiếng trong giới kinh doanh . Anh lại chỉ sang một người to béo đang cầm điện thoại nói chuyện luyên thuyên và hỏi tôi biết không . Tôi cũng trả lời không biết , anh thì thầm đó là một tay tầm cỡ , mấy năm trước dính vào một vụ buôn lậu , bị kêu mười năm tù .Tôi thắc mắc hỏi lại : Vậy đáng lẽ giờ này anh ta còn ngồi tù …chứ sao lại đứng đây ?Anh nheo mắt cười : Nói em đừng tự ái , cuộc chiến của phụ nữ là cuộc chiến tranh giành đàn ông , còn cuộc chiến của mấy ông là tranh giành bàn ghế … nên nó vậy đó !
Tôi cũng bật cười vì câu đúc kết nôm na của anh .



xxx



Tiếng đàn vọng cổ cất lên mùi mẫn…giọng nam trầm bổng bài Tình anh bán chiếu ngọt lịm ..Tôi quên kể là bữa nay có cả một đoàn văn nghệ đến hát hò nên không khí sôi động lắm , có người ngâm thơ , có người hát tình ca rồi tới cải lương vọng cổ .Tôi đoán là đến tiết mục cây nhà lá vườn thì thế nào Lê cũng chạy lên chiếm lĩnh sân khấu .Lê hát không hay lắm nhưng được cái sôi nổi bạo dạn nên cũng làm cho người nghe thích thú , nhất là các ông khi men rượu đã ngà ngà say .
-Em út gì đâu mất biệt cả năm trời mới thấy …
Nghe tiếng tôi biết ngay là anh Thiên . Anh ngồi xuống cái ghế trống bên cạnh tôi ,trông anh gầy hơn và mái tóc đã lốm đốm sợi bạc.
-Hôm nay chắc vất vả hả anh ?
Tôi hỏi vậy vì thấy sắc mặt anh đã chuyển sang màu đỏ .Anh ậm ừ đưa bàn tay xoa lên đầu tôi .
- Em sống thế nào , nói anh nghe coi ?
Tôi cười :
-Sống khỏe , sống đẹp như anh thấy nè .
Anh nhìn tôi dò xét . Có lẽ anh nhớ tới cái lần tôi lỡ bước sa chân trong một mối quan hệ rối bùng nhùng , anh đã cố kéo tôi ra , nhưng tôi vốn bướng bỉnh cứng đầu nên anh cũng đành để mặc tôi thu xếp theo cách của tôi .
- Tội em lớn lắm đó , hồi nào anh nói cho nghe .
Tôi gật gù :
- Tội cãi lời anh chứ gì ? Em phải công nhận anh là ông anh tốt nhất trên đời này đó !
- Biết nói vậy nữa hả ?
- Em biết chứ , có điều bữa nay mới nói , nói sớm sợ anh lên mặt …
- Anh lo cho em không hết , có đâu mà lên mặt .
Anh nháy mắt cười với tôi trước khi bị một ông khách tới lôi qua bàn khác .Tôi biết anh trách là trách thế thôi .Công việc bề bộn cùng trăm ngàn thứ phải lo toan anh bị cuốn lông lốc vào cuộc sống , vào con đường công danh sự nghiệp nên chỉ có ngày giỗ này may ra anh em mới gặp nhau .Thật ra tôi cũng là người vô tình và đôi khi vì lười biếng .Số điện thoại anh cho không lưu vào rồi quên mất , đến lúc cần “nhờ vả” lại quắn quýt tìm , xong việc lại quên …Cứ bao bận như thế mà lần nào gặp anh cũng chỉ xoa đầu mấy cái , dặn dò gọi cho anh và lần gặp sau lại nghe cái điệp khúc đổ thừa tại em quên nên anh đành cười , móc ví cho thêm cái card visit nữa …
Lần tôi gọi cho anh là do một anh bạn đồng nghiệp muốn mua một lô đất làm của để dành . Nể nang anh bạn quá nên tôi đánh liều gọi cho anh ,lúc bấy giờ anh đang làm giám đốc một công ty địa ốc .Ngập ngừng mãi mới nói được điều muốn nói ra . Anh cười bảo thì tới đi anh tính cho . Tôi tới , gặp Lê lúc ấy đang làm việc trong văn phòng của anh . Lê tưởng tôi giàu có lắm nên hỏi tôi có muốn mua thêm thì mua . Trời đất ! tôi đâu có mơ màng tới mấy vụ này . Trong lúc chờ Lê làm thủ tục tôi bước vào căn phòng dành cho anh . Vẫn nụ cười hiền lành , anh bảo : - Em đó … chỉ khi nào có việc cần thì mới nhớ tới anh phải không ? Tôi chống chế : - Đâu có …- Đâu có là sao ? Hôm bữa anh gọi còn không thèm bắt máy , tính giận luôn … Tôi nhớ ra là buổi trưa hôm đó tôi và đám bạn cùng phòng đi hát ka ra ô kê mừng sinh nhật một đứa trong nhóm , điện thoại bỏ trong túi xách réo rắt từng hồi mặc kệ không nghe , sau mở ra thấy số lạ nín luôn . Cớ sự là như thế . Tôi đành cười trừ : - Rồi có giận hong , ai biểu anh đổi số làm chi , thôi sẵn đây lỡ có sơ sót gì em xin lỗi luôn vậy ! – Anh nói giỡn thôi , giận làm gì cho mất công , biết cái tính hời hợt của em rồi mà .
Tôi cũng vô tâm thật Mà phải thôi , vì phụ nữ thường ít khi nhớ đến ai làm điều tốt cho mình !

xxx

Trên đường về , chị Tư bình luận món lẩu nấm ngon mỗi tội hơi cay , còn món bò nấu tiêu thì dai quá , rằng hồi nãy chị có dúi cho ông già mấy trăm để ông có thèm gì mua ăn , mà cơ khổ tuổi già nhớ nhớ quên quên , có khi bị tụi nhỏ móc túi lấy hết không chừng …
Trên đường về tôi thầm nhủ … ờ thì mỗi năm cũng nên có một lần đi đám giỗ , để những thân tình không bị lãng quên !



                                                   Hồng Thủy
Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Nhỏ này thực tế quá ...

           Lúc còn nhỏ tui nhớ là tui cũng mơ mộng dữ lắm , tui mơ học giỏi , đẹp gái , có nhiều quần áo đẹp rồi iu iếc với người cao ráo đẹp trai lãng mạn giống như trong phim dzậy !
           Không biết có phải tui dồn sức cho giấc mơ nhiều quá không mà thấy có cái cũng thành hiện thực... đó là tui học giỏi nổi tiếng từ hồi cấp 1{thật à nhen , năm nào lãnh thưởng cũng phải kiu xích lô chở về phụ đóa }.Người ta học hết cấp 3 thi zô đại học cà trật cà duộc , tui mới học lớp 11 , cha biểu làm hồ sơ thi thử cho quen , tui làm cái vèo đậu luôn , ngày có kết quả hổng ai tin .Tui bèn gom chú bác cô dì dượng lại cá độ ... được một phen thắng đậm tiền chảy zô túi tui ào ào mà ai cũng zui . Chú tui còn nói : con nhỏ này cái mặt ngơ ngác tưởng ngu lắm , ai dè ...Cha tui nhận xét còn thê thảm hơn :  sao mà  cao như cây tre dzậy con , kiểu này chắc dục thùng rác chứ thằng nào dám rước ! Nghe cha nói tui tủi thân quá ,quay sang đổ thừa , tại cha không hà , con lớn dzầy mà cứ bắt ngồi ghế cho cha hớt tóc tum bê , móng tay để dài một chút cũng không được , cứ hăm he không lo học là bị đòn , có bạn trai thì sợ bị nó gạt , làm sao con sống nỗi dưới ách thống trị của cha đây ! Thấy tui rên siết quá cha tui cũng nới lỏng dần , tới lúc zô đại học thì đã ra ngoài tầm kiểm soát của ông .Nhưng cứ hễ thấy anh chàng nào léng phéng tỏ tình thân thiết là tui lại nhớ tới lời dặn của cha : coi chừng "nó " đang gạt gẫm mình đó ! Nên tui không cho ai cơ hội và cũng không cho mình cơ hội nào để biết cái tình iu nó ra làm sao .Dù biết nguy cơ ế đang tới gần nhưng tui vẫn tiếp tục mộng mơ ...và thực tế .Có nghĩa là học hành xong , tìm một công việc ổn định , một chỗ ở cho chắc ăn đã rồi mới tính . Tui vừa đi làm vừa học hành thêm , rồi duyên may bỗng tới , anh chàng này về cơ bản trông cũng được.Hôm bữa ảnh hẹn tui đi cà phê , zô quán 2 đứa ngồi đối diện , tui cầm ống hút hút một hơi ly cà phê sữa cạn veo , còn ảnh lúng ta lúng túng cầm cái muỗng khuấy leng keng rồi nói vòng nói vèo...Tui phát sốt ruột la ảnh : Trong mấy đứa bạn của tui anh thích đứa nào nói đại đi rồi tui nói lại dùm cho ! Ảnh ngơ ngác nhìn tui : Ủa nãy giờ anh có nói thích ai đâu ? Tui quê quá lầm bầm : Hong có thì thôi ...Bữa hẹn đầu tiên coi như trớt quớt , tui thanh thản ra về ...nhưng từ đó trở đi anh chàng cứ lẻo đẻo theo tui , rủ rê tui đi hết chỗ này tới chỗ nọ làm tui cũng đâm ra thinh thích ảnh . Đúng cái bữa trời mưa to gió quất ầm ầm , đang ngồi trong quán cà phê với ảnh , ảnh mới mở miệng tỏ tình { may quá với tui chứ hổng phải bạn tui }.Ảnh nói rằng iu tui mà hong biết tui có iu ảnh miếng nào hong .Lần này tui sực tỉnh , sợ cơ hội trôi qua mất uổng nên tui gật đầu lia lịa , nói luôn : Có , có , có...Ảnh chưng hửng dòm tui hỏi : Em sao dzậy , sao nói một hơi không lãng mạn gì hết dzậy ..? Hổng lẽ tui nói thiệt là nghe ảnh hỏi tui mừng quá , rủi chần chừ ảnh cũng nín luôn thì tui biết làm sao đây !!!
        Rồi cũng iu đương , cũng giận hờn , mà thường là ảnh giận tui .Có lần không biết vì sao mà giận nhau , ảnh đùng đùng bỏ về...10 giờ tối ảnh nhắn tin cho tui lời lẽ đầy đau khổ , ảnh nói vì tui mà ảnh không ăn không ngủ được , ảnh hỏi tui thì sao . Tui trả lời chiều em quất 1 tô phở gà no cành hong , uống thêm ly sâm bổ lượng ngon hết biết ...giờ em đang viết bài , ý tứ tràn lan lênh láng ...Ảnh nhắn lại : chời oi sao em tỉnh như con chim sáo sậu dzậy , em không đau khổ chút nào sao ? Dzậy rõ ràng là em không iu anh rồi ...
       Thêm vài lần nữa ảnh thử làm cho tui đau khổ nhưng lần nào kiểm tra cũng thấy tui tỉnh rụi , hổng phê chút nào nên ảnh nín thinh luôn .
       Dzậy là giấc mơ có được cuộc tình đẹp như trong phim lần thứ nhất đã không thành , thôi thì chờ ...những lần tiếp theo rồi thế nào cũng có nữa !
       Sở dĩ có bài này là để minh họa cho câu còm của chị Hà : Nhỏ này thực tế quá ...{trong "vụ án " Ngôi nhà và cây phượng tím ở bên Trang }. Sẵn dịp PR cho Trang luôn nè ...kekeke...

Đọc tiếp ...