" Có nhận ra ai ko?"" Có, có chứ..." Thật bất ngờ khi trưa nay nghe tiếng nhỏ bạn ở phương xa réo gọi.Thấy dãy số hiện lên biết là nó đang ở trong nước, vội vàng hỏi mày vìa từ lúc nào, đang ở đâu...Nó nhí nhố một lúc rồi nói tao đang ở Sì Gòn nè, mày rảnh đến chơi đi.
Thế là gặp nhau ăn uống bù khú, tranh nhau kể chuyện. Quên nói, nó là con bạn đang sống ở Berlin, lấy chồng người Đức, có cậu con trai 17 tuổi. Hồi cuối năm ngoái tui và mấy đứa bạn có dịp đến nhà nó ăn ngủ ở đó mấy hôm.Cuộc sống bình lặng nhà nó bỗng trở nên sôi động khi gụ ngà ngà say, nó bảo con trai đánh đàn còn bọn tui thì hò hát những bài vừa sến vừa ko sến. Anh chồng người Đức ko biết tiếng Việt ngồi nhìn nó luyên thuyên với bạn bè bằng ánh mắt thật đằm ấm dịu dàng.Tôi nghĩ thầm cũng mừng cho nó có người chồng tốt rất yêu thương vợ, sau những cuộc tình lận đận dở dang giờ nó đã thật sự có một bến đỗ bình yên.
Tôi và nó học cùng lớp, cùng ở nội trú.Nó rất duyên dáng với mái tóc dài, má lúm đồng tiền và nụ cười rất xinh.Nó có vài ba mối tình nhưng đều ko đi đến đâu, khi bọn tôi ra trường có công việc ổn định thì nó lại bôn ba nơi xứ người, cũng trải qua những tháng ngày cực khổ gian truân...Nghe nó kể mà bọn tui cứ tròn mắt thán phục, tự hỏi nếu như mình cũng ở trong hoàn cảnh ấy, cũng bôn ba nhọc nhằn mưu sinh giữ tiết trời châu Âu giá lạnh liệu mình có chịu nổi ko?{Trả lời luôn chắc chắn là ko..hehe...} Giờ thì nó ổn rồi, giàu có nữa là khác nhưng tính nó vẫn tiết kiệm như hồi còn học chung với tui. Đến nhà nó mới thấy nó tận dụng tối đa nước trong bồn rửa chén hay trong nhà tắm, ăn uống thì ko thừa mứa lãng phí như mình. Sau đận đó vìa tui cũng muốn bắt chước nó lắm...hihi...
Nó bước lên taxi còn quay lại bảo, hôm nào tao phải hỏi mày chuyện này mới được, phải thành thật khai báo với tao đó. Tui biết tỏng là nó muốn hỏi chuyện gì roài, cái chuyện yêu đương hồi xửa hồi xưa ấy mà...Công nhận con nhỏ này nhớ dai thiệt...nó làm tui bâng khuâng một lúc lâu, nhưng thật sự là tui rất mừng khi thấy nó vìa...