Cuối năm đi thăm vài anh chị đã nghỉ hưu, có người nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống song cũng có người gánh nặng gia đình chưa phải hết, nào con ốm con đau, chồng già sinh tật.
Đọc tiếp ...
Có một chi tiết mà trên đường vìa làm tui ko nhịn nổi cười, tới nhà chị H. thấy ông chồng hơn 60 của chỉ lui cui rửa chén còn hai mẹ con thong thả ngồi chơi. Chưa kịp hỏi thì chị giải thích đang rửa chén trừ nợ đấy. Số là lương hưu của anh chẳng có bi nhiêu mà anh phải chi phí nhiều cho mối tình vừa chớm nở, bí quá anh mượn của thằng con, gần Tết nó đòi ...anh mất khả năng chi trả nên phải rửa chén thay nó để trừ dần.Lại lan man nhớ một chi tiết nhỏ, có lần lâu quá ko thấy nâng bậc nâng lương gì hết nên 3, 4 đứa kéo nhau lên phòng sếp khiếu nại. Sếp nói chắc là trục trặc ở khâu hành chánh gì đó nên chậm, sếp còn nói thêm câu: " Ủa hồi nào giờ đâu thấy em để ý mấy chuyện này".Thì bi giờ mất quyền lợi phải để ý chứ sao. Chạnh nghĩ hời hợt quá cũng ko tốt mà xét nét quá cũng ko hay. Có chị bạn làm chung, thỉnh thoảng đi đường nhìn thấy những chuyện thương tâm chị vào kể lại với nỗi bức xúc miên man khiến ai cũng nghĩ chị ắt phải nghĩa hiệp và có tấm lòng bao dung quảng đại lắm.Hôm vừa rồi có 2 đứa trong phòng xích mích, đứa này nói đứa kia nói xấu mình trong một buổi cả phòng đi uống cà phê. Chị biết là ko có chuyện này, thay vì nói với đứa đang giận là tao đâu có nghe con kia nó nói xấu mày thì chị lại bảo mày đừng để ý tới lời thị phi làm gì cho mệt. Lời khuyên vô thưởng vô phạt của chị có thể đúng với vài trường hợp nhưng ở trường hợp này thì ko.Nó cũng chỉ là một tiểu tiết...
Hôm nay vìa sớm, vừa lau nhà vừa nghĩ đến những điều vụn vặt...vui vui buồn buồn...