Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Làm mới nhà một chút: truyện ngắn thứ sáu hằng tuần...


                         Tình vu vơ

   Hồi đó là tháng tư. Nắng hanh hao. Những chiếc lá khô xao xác.

Anh gọi cho cô và hỏi:" Em ơi cà phê không?".Cô nhìn đồng hồ, cây kim ngắn chỉ  3 giờ. "Đi bây giờ hả anh?" – "Ừ. Đến PC nha em".

    Cô xếp mấy thứ lặt vặt cho vào ngăn kéo rồi rời khỏi công ty. Anh chàng giữ xe ở quán cà phê nhìn cô với nụ cười thân thiện, anh chàng này chẳng lạ gì cô. Đẩy cánh cửa kính bước vào cô đã nhìn thấy anh ngồi ở cái góc quen thuộc của hai người. Chờ cô ngồi xong anh hỏi:" Em muốn uống gì?". Cô đáp khẽ khàng:"Em ăn kem". Anh gọi kem cho cô và cà phê đá cho mình.Nhìn vẻ mệt mỏi của anh cô ái ngại hỏi:" Anh sao vậy? Đêm qua anh có ngủ được không?"Anh cười gượng gạo:" Anh chỉ ngủ chừng hai tiếng thôi, bỗng dưng anh thấy chán chường kinh khủng".Cô e dè hỏi:" Chắc có ai làm gì hả anh?" Giọng anh hơi bẳn gắt:" Em đừng hỏi luyên thuyên nữa anh nhức đầu quá". Cô lặng thinh nghe lòng buồn mênh mang. Tính anh càng ngày càng khó chịu, có những chuyện không đáng vào đâu cũng làm anh bực mình. Cô phải giữ ý tứ từng chút nhưng vẫn không tránh khỏi những giận hờn vô lý của anh. Tất nhiên là sau đó anh biết mình sai và hai đứa lại giảng hòa. Có lần thấy giận rồi làm lành lắt nhắt mãi cũng chán, anh gom lại giận một lèo suốt hai tuần liền. Cô vẫn tỉnh bơ thi gan cùng anh. Nhưng đến một buổi chiều tình cờ nghe bài hát "Nếu ngày mai không bao giờ đến" cô bần thần hồi lâu rồi vùng dậy nhắn cho anh:" Đừng giận em nữa. Cho em xin lỗi". Cam đoan là cô cũng không biết mình mắc lỗi lầm gì." Tấm chân tình" của cô tỏa sức lay động đến nỗi anh hấp tấp gọi lại cho cô bày tỏ tinh thần yêu chuộng hòa bình và ngao ngán chiến tranh! Cô cười bẽn lẽn khi quan hệ song phương đã nối lại:" Anh cứ...dạy bảo em đi, đừng kết tội em. Nhiều tội quá làm sao em lên thiên đàng được, mà xuống địa ngục là em sẽ rủ anh theo đó". Có lẽ anh cũng sợ xuống địc ngục nên từ đó lỡ cô có vô ý gây nên lỗi lầm thường anh cũng miễn cưỡng cười trừ. Song cô vẫn cảm thấy hồi hộp không biết sóng gió sẽ nổi lên lúc nào và liệu cô có đủ bản lĩnh vượt qua.

   " Ăn kem đi em". Giọng anh đã dịu lại nhưng cô không giấu được nỗi bất an trong lòng. Cô bần thần hồi lâu rồi quyết định hỏi anh:" Có bao giờ anh nghĩ đến ai không – ngoài anh?". Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mày hơi cau lại:" Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em cho rằng anh là người ích kỷ chỉ nghĩ đến mình?". Cô tuôn ra một hơi:" Em không bảo anh ích kỷ, anh muốn người khác hiểu anh thông cảm với anh. Nhưng bằng cách nào đây?Một câu nói bình thường của em cũng làm anh khó chịu, vậy thì em phải làm sao. Em cảm thấy ngột ngạt quá!"

Bất chợt anh xẵng giọng:" Rất tiếc anh không được sung sướng như em lúc nào cũng vô tư cười đùa, em chẳng hiểu gì về anh". Cô xụ mặt xuống:" Em có nói gì quá đáng đâu, sao anh bực bội với em". " Anh đang rất căng thẳng, đừng làm khó anh". Cô tự ái cự nự:" Bộ em là cái thùng rác sao anh cứ đổ trút lên em. Anh có bị gì kệ anh..." Anh cười nhạt rồi kéo ghế đứng dậy, không thèm nói với cô thêm lời nào.

 Cô ngẩn người nhìn theo anhđang đẩy khung cửa kính quày quả bước ra ngoài. Trên cái gạt tàn vẫn còn điếu thuốc cháy dở vương những làn khói mỏng và ly cà phê anh vừa mới nhấp môi!

  Còn lại một mình cô chậm rãi múc từng muỗng kem, lòng chơi vơi trong nỗi buồn...

 

                                   ***

                                                                                  

    Tháng tám cô đi tiếp khách cùng sếp. Có chút ngạc nhiên khi anh là một trong những vị khách mời của sếp. Trong bầu không khí thân tình, anh cầm ly bia đến bên cô:" Em! Hôm nay trông em đẹp quá!". Cô cười không đáp. Tiệc tan cô ra về. Đến một ngã tư anh đột ngột xuất hiện:" Anh đi cùng em một đoạn dđường được không?". Cô bỡ ngỡ nhìn anh con tim lại đập rộn ràng.

     " Anh sống vui và thoải mái chứ?". Cô hỏi khi đã cùng anh bước vào một quán cà phê yên tĩnh nằm cạnh bờ sông. Anh cười nhẹ:" Cũng ổn, nhưng hình như với anh mọi chuyện đều không hay". Cô bặm môi hồi lâu. Giọng anh ngập ngừng:" Rất nhiều lần muốn gọi cho em...nhưng anh thấy ngại quá!".

     Cô nhìn bâng quơ ra dòng sông, cảm giác như giữa hai người là một khoảng cách rất xa. Anh như phiến đá hoang sơ bám đầy rong rêu huyền bí, như cánh rừng âm u mà không tia nắng nào có thể xuyên qua những tán lá dày đặc.

    Vào lúc này đây cô cũng không hiểu là anh đang nghĩ gì." Anh hơi bất ngờ khi gặp em". Anh nói nhỏ." Còn em bất ngờ vì ngồi đây với anh. Anh chạm khẽ vào tay cô:"Em chưa yêu ai khác chứ?". " Chưa, chừng nào có em sẽ thông báo với anh. Mà em tính rồi, chuyện yêu ai không còn quan trọng nữa. Em sẽ để dành tiền mua một căn hộ nhỏ rồi sống một mình. Sẽ không có ai cằn nhằn em, không có ai bắt em nấu cơm ủi quần áo. Nếu anh còn là bạn em thì lâu lâu em sẽ mời anh đến uống trà. Anh sẽ không còn cơ hội giận em chán em nữa". Anh thở ra nhè nhẹ:" Bao giờ em đổi ý thì cho anh biết nhé, xem anh có giúp được gì không". Cô nhoẽn miệng cười mà lòng vẫn liêu xiêu buồn: " Thì anh cứ chờ đi, nhưng anh có gì phải thông báo với em, như vậy mới công bằng". Anh nhìn cô có chút gì đó ngạc nhiên. Giọng cô bình thản nhẹ nhàng như đang tâm tình với người bạn thân lâu ngày không gặp. Anh chợt hạ thấp giọng:" Chúng mình huề nghen em, đừng buồn vì những cái không giống ai của anh". Cô cúi đầu lặng thinh. Có quên được không những tháng những ngày anh vô tình đi qua? Có quên được không những đắng cay tủi hờn anh vô tình để lại? Và nếu hôm nay không có sự tình cờ này thì anh có bao giờ tìm gặp cô không? Cô không dối lòng cô đã từng rất yêu anh, nhưng trong tình yêu đó cô luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy nó mong manh và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Giờ có quay lại thì chỉ là sự vá víu gượng gạo...thôi thà là không có còn hơn." Muộn rồi ...em muốn về. Em vẫn giữ lời hứa thỉnh thoảng sẽ mời anh đến uống trà... nhưng là sau này".

  Cô đứng dậy bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Yêu hay không yêu nữa là chuyện thường tình, nhưng ra đến bên ngoài cô bỗng thấy mắt mình cay cay...

 

                                                                    HT

 

 

 

 

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Thằng nhỏ bị oánh tơi bời roài

      Nó - thằng cháu đích tôn của dòng họ nhà tui, mới đám cưới rình rang chưa đầy một năm. Hồi ấy nó zui mà ông anh cả của tui lại đau khổ thấu trời vì can ngăn quyết liệt mà ko được. Tám tháng sau ngày cưới anh hăm hở đón thằng con yêu quý trở vìa nhà vì bị zợ nó đuổi.
     Lúc đầu nghe anh khoe có tin mừng, cứ ngỡ là anh sắp có cháu nội...Ai dè anh nói thằng K. ôm quần áo về nhà với anh chị roài, con zợ nó hung dữ quá vừa oánh vừa chửi chịu sao nỗi.Hỏi ra anh mới kể, ngày nào thằng nhỏ cũng bị con zợ chì chiết, đưa bao nhiêu tiền nó cũng chê ít, mặt nặng mày nhẹ...Trong khi đó tiền mừng cưới và của cải thằng nhỏ đi làm thuê ở Nhật vìa cũng tanh bành vì kiểu ăn xài của nó. Ngẫm lại thấy anh tui vô cùng sáng suốt khi phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời nó.Sự khác biệt quá xa trong cách sống, cách nghĩ khiến cho hai đứa nó ko còn tiếng nói chung."Gả" con trai vìa nhà người ta, gặp con dâu tốt biết lo làm lo ăn chắt chiu hiếu thuận thì phước lớn trong đời , đằng này nghe đâu con nhỏ kia có tật ham mê cờ bạc, gia đình nó sống ko căn cơ nên thằng nhỏ làm được bao nhiêu tiền cũng ko đủ bù đắp cho cái lỗ hổng bên nhà zơ.Rồi cãi rồi đánh nhau, con zợ nó võ nghệ cao siêu { hai đứa nó quen nhau trong lớp học võ} oánh làm sao mà cái mặt thằng nhỏ đỏ tím xanh lè thấy hết hồn luôn.
    Thằng nhỏ vìa nhà được anh chị tui o bế chăm bẳm nâng niu như cục vàng cục ngọc. Nó bảo đã nộp đơn li dị lên tòa án, chỉ chờ ngày tòa kiu ra là phẻ luôn. Ông anh tui nghe zậy phấn khởi lắm vì coi bộ thằng nhỏ rất quyết tâm. Nhưng tui nói anh à, li dị khó lắm cũng năm lần bảy lượt hổng biết bỏ được chưa. Anh vẫn khẳng định chắc chắn anh tin nó ít ra cũng giống anh tí chút nói bỏ là bỏ { tui còn lạ gì cái tật mê gái của anh hehehe..anh chỉ thêm chứ có bỏ đâu}. Sắp đến ngày ra tòa, con zợ nó thừa lúc anh đi vắng chỉ còn mình chị dâu tui ở nhà liền tới năn nỉ ỉ ôi xin được gặp chồng nói chuyện lần cuối, chị tui mềm lòng cho nó dặt thằng nhỏ ra ngoài. Ko biết nó dắt thàng nhỏ đi đâu mà lát sau vìa cái mặt thằng nhỏ sưng như mặt ông địa...Thấy thằng con yêu của mình như zậy ông anh bà chị tui chỉ biết kiu trời! Chưa hết đâu, ngày ra tòa ông anh tui phải theo bảo vệ thằng con mình, con dâu nhìn thấy anh mặt nó hất lên...anh tức ko chịu nỗi!
   Cuối cùng tưởng là nó được giải thoát khỏi con quỷ sứ kia, ai dè nó lại đâm đầu vìa cái nơi nó bị hành hạ...làm cho các cô các chú và một đám em họ của nó ngỡ ngàng ko nói thành câu!Giờ đây ông anh tui đêm đêm lại thao thức sợ thằng con mình bị oánh bị chửi, bị ...xẻo mất miếng này miếng nọ. Ảnh ko hiểu sao lại sinh ra thằng con nhu nhược đến thế. Bọn tui cũng lắc đầu ngao ngán, chỉ mong cho thằng cháu mình được an toàn, chắc chắn một điều rằng có một con zợ như thế nó sẽ ko ngóc đầu lên nỗi. Vừa thương cháu vừa giận nó quá đi!
    Chuyện có thật, ko bịa à nha!
    
Đọc tiếp ...

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Về quê ăn Tết

                       Buổi sáng chị nhìn tờ lịch treo trên tường. Hôm nay đã là 23 tháng Chạp, ngày đưa ông Táo về trời, chỉ còn một tuần nữa là Tết đến nơi rồi. Chị nhìn căn phòng bừa bộn rồi thở ra. Cuối năm công việc ở cơ quan làm hoài không hết, thứ bảy chủ nhật phải đem về nhà, rảnh rổi lúc nào lại lôi ra làm, lo được cho chồng con hai bữa cơm là hết sức rồi, còn thời gian đâu nữa dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc cho ngăn nắp.

                         Chị dự định năm nay không sắm sửa gì nhiều, tiền lương và thưởng Tết hai vợ chồng sẽ gom lại để đưa lũ nhỏ về quê một chuyến. Tiền tàu xe cho bốn người, tiền quà cáp cho cho bà con láng giềng, tiền sắm sửa ba ngày Tết và lì xì cho một đám cháu lít nhít…chị nghĩ tới đã chóng mặt. Hai vợ chồng chị đều là công chức ăn lương nhà nước, chuyện tiêu pha hằng ngày vốn đã rất dè sẽn mà cũng chẳng dôi dư ra được mấy, mỗi lần muốn đưa cả nhà về quê chơi là cả một vấn đề. Vì vậy mà mấy cái Tết liền ở lại thành phố loanh quanh trong hội hoa xuân, mấy điểm vui chơi giải trí xong là về nhà mở ti vi coi chương trình ca nhạc, rồi ăn rồi ngủ ba ngày Tết hết vèo.

 Dễ chừng đã bốn năm chị chưa được ăn Tết ở nhà, cũng nhớ cái không khí lạnh se se của sáng ba mươi ngày còn nhỏ, mấy chị em gom lá khô chất thành đống un đốt lên rồi đưa những bàn tay nhỏ nhắn lên hơ cho ấm. Chị còn nhớ trưa ba mươi năm nào cha chị cũng ra sau hè chọn cắt một cành mai thật nhiều nụ cắm vào cái lục bình đặt trên bàn thờ. Trước hàng ba thì  đã có mấy chậu mồng gà, vạn thọ. Cha chị tưới mấy chậu bông xong liền xách thùng ra vườn múc nước chăm chút tưới lên từng gốc cây. Xung quanh nhà trồng nào ổi, mận, xoài…cha hay nói là ông trồng mấy cây này để con cháu tề tựu về lúc nào cũng có trái để ăn.

Thường ba mươi mẹ hay bảo chị đi cùng chị lớn sang nhà dì Ba xách về mấy ký thịt, hai cái giò, có khi cả cái đầu heo nữa. Rồi mẹ bỏ thịt vô một cái thau lớn, múc nước từ lu đổ vô, chị và chị lớn, mỗi đứa cầm một con dao nhỏ ngồi tỉ mẩn nhổ lông. Xong mẹ phân ra, thịt nào để kho, thịt nào để luộc lên làm bì, riêng hai cái giò thì hầm măng.  Con gái nên cái gì cũng ham làm, chị rất thích gói bì, trước đó một ngày chị đã ra vườn rọc lá chuối, hái lá dong phơi cho heo héo, dây lát thì mẹ đã chuẩn bị sẵn rồi. Chị ngồi coi mẹ làm và đợi đến phần mình là xắt thịt luộc ra cho nhỏ để gói bì. Mẹ phụ trách công đoạn nêm nếm trộn bì trộn thính sao cho thơm rồi giao lại cho hai chị em. Chị lớn năm đó mới mười lăm mà đẹp phổng phao nên con trai đầu xóm cuối làng thường nhăm nhe qua lại trước nhà. Chị lớn gói được mấy chiếc lại nhấp nhổm đứng dậy ngó ra ngoài đường. Không biết có phải chị lớn mơ mộng sớm quá không mà sau này số khổ. Chị gói xong những chiếc bì vuông vức mà cột dây chặt nữa nên mẹ khen gói khéo. Chị đếm mười chiếc thì túm lại một chùm đưa mẹ treo lên giàn bếp. Chị cũng gói cho mình hai chiếc bì nhỏ để cầm chơi và lâu lâu đưa lên mũi hít hít mấy cái.

 Buổi chiều nước lớn mấy chị em lại hì hục ra bờ sông xách nước về đổ cho đầy mấy cái lu sành. Nước sông trong vắt, mặt nước gợn lên những con sóng lăn tăn, thỉnh thoảng một chuyến tàu chạy qua sóng tung những đám bọt trắng xóa ì oạp vỗ vào bờ. Con Thi mới mười tuổi leo trèo giỏi nhất đu lên ngọn dừa thảy xuống những trái “cứng cạy” để tối xắt ra làm mứt. Mẹ  ở quê mà cái gì cũng giỏi, trên cây dừa có mấy buồng, bà biết buồng nào sắp khô, buồng nào còn non, buồng nào thì vừa cứng để làm mứt nên chỉ cho con Thi quẳng xuống đúng y bon. Con Thi là đứa nghịch ngợm như con trai, đi học về quăng cái cặp ra là nó nhảy theo bọn con trai cùng xóm đi bắt dế,chọc tổ chim nhảy xuống ao mò cua bắt ốc. Sau lần nó ra cây dừa ngoài bờ sông nắm tàu dừa chơi đánh đu, chẳng may cái tàu dừa sút khỏi thân cây quẳng nó ra giữa sông, nó lồm cồm bơi vô bờ sợ xanh mặt nên từ đó mới bớt leo trèo.

Cha chị dùng dao yếm{ loại dao có bản dày} để chặt vỏ dừa, bổ làm đôi cho mấy chị em cạy lấy cơm dừa. Tối ba mươi bếp lửa đỏ riu riu, cái thì sên mứt, cái thì ngào chuối, cái thì nướng bánh tráng bánh phồng…Khi bếp lửa đã tắt, cha bảo mấy chị em thay đồ mới, {thường thì năm nào mỗi đứa cũng được hai bộ}, một chiếc chiếu đã được trải trước bàn thờ ông bà và trên bàn thờ thì đã bày biện bánh mứt bông hoa, hai trái dưa hấu chưng hai bên …rất ra vẻ Tết.

Từng đứa lần lượt lạy ông bà rồi đứng xếp hàng nghe cha dạy dỗ. Cha thì được ưu tiên ngồi uống trà ở bộ bàn giữa, mẹ cũng ngồi một bên. Cha bảo năm nay mỗi đứa đều lớn thêm một tuổi, phải khôn ngoan hơn học hành giỏi hơn đừng để bị đòn xấu hổ lắm. Vui nhất là mẹ đã móc sẵn tiền mới để lì xì nên đứa nào cũng sướng rân.

Chị ra chợ mua bông vạn thọ và ít trái cây về đưa ông Táo. Ông Táo còn được nghỉ phép vi vu về trời thì sao chị lại không về với ngôi nhà thời thơ ấu của chị, ở đó có ánh mắt đau đáu của mẹ vẫn  ngày ngày hướng ra bờ sông mong đợi từng đứa con. Nhà giờ chỉ còn mẹ và vợ chồng đứa em út, những đứa khác đều ở xa. Phải rồi, chị sẽ gọi điện thoại cho chị lớn, con Thi và những đứa em khác, nhất định Tết này sẽ cùng về quê ăn Tết. Nghĩ tới nụ cười nhăn  nheo của mẹ, chị thấy mắt mình cay cay.

 

 

                                                        Tết con mèo

 

                                                        Hồng Thủy

Đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 23 tháng 1, 2011

Tiểu tiết

   Cuối năm đi thăm vài anh chị đã nghỉ hưu, có người nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống song cũng có người gánh nặng gia đình chưa phải hết, nào con ốm con đau, chồng già sinh tật.
   Có một chi tiết mà trên đường vìa làm tui ko nhịn nổi cười, tới nhà chị H. thấy ông chồng hơn 60 của chỉ lui cui rửa chén còn hai mẹ con thong thả ngồi chơi. Chưa kịp hỏi thì chị giải thích đang rửa chén trừ nợ đấy. Số là lương hưu của anh chẳng có bi nhiêu mà anh phải chi phí nhiều cho mối tình vừa chớm nở, bí quá anh mượn của thằng con, gần Tết nó đòi ...anh mất khả năng chi trả nên phải rửa chén thay nó để trừ dần.Lại lan man nhớ một chi tiết nhỏ, có lần lâu quá ko thấy nâng bậc nâng lương gì hết nên 3, 4 đứa kéo nhau lên phòng sếp khiếu nại. Sếp nói chắc là trục trặc ở khâu hành chánh gì đó nên chậm, sếp còn nói thêm câu: " Ủa hồi nào giờ đâu thấy em để ý mấy chuyện này".Thì bi giờ mất quyền lợi phải để ý chứ sao. Chạnh nghĩ hời hợt quá cũng ko tốt mà xét nét quá cũng ko hay. Có chị bạn làm chung, thỉnh thoảng đi đường nhìn thấy những chuyện thương tâm chị vào kể lại với nỗi bức xúc miên man khiến ai cũng nghĩ chị ắt phải nghĩa hiệp và có tấm lòng bao dung quảng đại lắm.Hôm vừa rồi có 2 đứa trong phòng xích mích, đứa này nói đứa kia nói xấu mình trong một buổi cả phòng đi uống cà phê. Chị biết là ko có chuyện này, thay vì nói với đứa đang giận là tao đâu có nghe con kia nó nói xấu mày thì chị lại bảo mày đừng để ý tới lời thị phi làm gì cho mệt. Lời khuyên vô thưởng vô phạt của chị có thể đúng với vài trường hợp nhưng ở trường hợp này thì ko.Nó cũng chỉ là một tiểu tiết...
    Hôm nay vìa sớm, vừa lau nhà vừa nghĩ đến những điều vụn vặt...vui vui buồn buồn...
Đọc tiếp ...

Thứ Năm, 20 tháng 1, 2011

Đời ca sĩ {siêu tầm}

     Ngày xửa ngày xưa lâu lắm roài, ở một làng quê nghèo có 2 vợ chồng nghèo rách mùng tơi con cái nheo nhóc nhưng bà vợ vẫn mang bầu và sanh ra một đứa con gái có cái mặt phèn phẹt tối ngày ko đủ sữa bú nên khóc ngằn ngặt. Một ông thầy bói ghé nhà xin nước uống phán rằng:Con nhỏ này trí tuệ kém phát triển bà nuôi nó chỉ khổ thân bà.Bà mẹ nghe vậy liền cự ông thầy bói: Ông nói bậy bạ quá, biết đâu con tôi sẽ thành ...người nổi tiếng!
     Con nhỏ được cái ai cho gì ăn nấy nên cũng ú tròn. Lên sáu tuổi bà mẹ cũng mua cho nó cây bút cuốn vở vô lớp một, nhưng nó ngu quá ba năm ko lên nổi lớp hai, cũng may là nó đọc được mặt chữ rồi mới ở nhà chăn vịt nuôi heo. Bữa kia nhà hàng xóm có cái đám ma, gia chủ muốn không khí tang ma bớt ảo nảo nên mới mời đám ca sĩ pơ đơ vìa quậy quạng cho vui.Nó cũng qua coi ké lẩm nhẩm hát theo được mấy câu{ là do nó hay đứng chết thèm bên xe kẹo kéo rồi nghe được mấy bài sến sến}. Nó mê hát quá liền vìa nhà túm theo hai bộ đồ rách trốn theo đám hát rong. Nó đi theo chỉ tổ tốn cơm nuôi nên bầu sô{ có cả bầu sô nữa đấy} tống cổ nó vìa mấy lần nhưng nó cứ khóc lóc van xin, tự nguyện tặng cục trinh trắng cho bầu sô để được hát hò.
     Ngày tháng trôi qua nó dạt vìa thành phố trôi nổi theo đám hát cúng đám ma đám giỗ. Người ta làm ca sĩ thì ít nhất cũng đọc thông viết thạo, có được giọng hát hay nhan sắc trên trung bình một chút, đằng này nó vừa ngu dốt vừa hát như trâu rống mà lại béo ục béo ịt...thì được hát ở đám ma kiếm cái ăn cũng là may roài. Cuộc đời xô đẩy thế nào nó lại lạc vào một xóm cư dân ảo, vì không ai biết gốc gác của nó nên nó tha hồ khua mối múa mép, lúc nào nó cũng tự nhận mình là người thông minh giỏi giang, là ...ca sĩ nổi tiếng, quen với người nổi tiếng này người nổi tiếng nọ, có hôm nó chỉ được theo xách dép cho một ca sĩ thứ thiệt, lợi dụng lúc nhà báo chụp hình nó liền chường cái mặt phèn phẹt của nó zô ké...roài đi tung hê lòe thiên hạ.
    Một dịp xóm cư dân ảo tụ họp lại vui chơi. Nói chuyện một hồi, có đứa hỏi: mày có biết ả ca sĩ đó ko?Đứa kia trả lời: tao biết chết liền! Sao ả khoe nổi tiếng thành danh rùi mà?Cái mặt dòm đần độn thấy mẹ mà thành danh sao nổi?Lúc đó mọi người mới cùng ồ lên, thì ra ả tự vẽ vời cho mình...chứ hồi nào giờ có ai biết ả là ca sĩ???
    Có zậy mới biết thùng càng rỗng...càng kiu to! May mà xóm bờ lốc của mình hổng có ai giống dzậy!
     Truyện này tui mới siêu tầm trên báo, đọc thấy zui zui nên post lên tặng pà kon vừa đọc vừa ăn Tết...hehehe...

Đọc tiếp ...