Tình vu vơ
Hồi đó là tháng tư. Nắng hanh hao. Những chiếc lá khô xao xác.
Anh gọi cho cô và hỏi:" Em ơi cà phê không?".Cô nhìn đồng hồ, cây kim ngắn chỉ 3 giờ. "Đi bây giờ hả anh?" – "Ừ. Đến PC nha em".
Cô xếp mấy thứ lặt vặt cho vào ngăn kéo rồi rời khỏi công ty. Anh chàng giữ xe ở quán cà phê nhìn cô với nụ cười thân thiện, anh chàng này chẳng lạ gì cô. Đẩy cánh cửa kính bước vào cô đã nhìn thấy anh ngồi ở cái góc quen thuộc của hai người. Chờ cô ngồi xong anh hỏi:" Em muốn uống gì?". Cô đáp khẽ khàng:"Em ăn kem". Anh gọi kem cho cô và cà phê đá cho mình.Nhìn vẻ mệt mỏi của anh cô ái ngại hỏi:" Anh sao vậy? Đêm qua anh có ngủ được không?"Anh cười gượng gạo:" Anh chỉ ngủ chừng hai tiếng thôi, bỗng dưng anh thấy chán chường kinh khủng".Cô e dè hỏi:" Chắc có ai làm gì hả anh?" Giọng anh hơi bẳn gắt:" Em đừng hỏi luyên thuyên nữa anh nhức đầu quá". Cô lặng thinh nghe lòng buồn mênh mang. Tính anh càng ngày càng khó chịu, có những chuyện không đáng vào đâu cũng làm anh bực mình. Cô phải giữ ý tứ từng chút nhưng vẫn không tránh khỏi những giận hờn vô lý của anh. Tất nhiên là sau đó anh biết mình sai và hai đứa lại giảng hòa. Có lần thấy giận rồi làm lành lắt nhắt mãi cũng chán, anh gom lại giận một lèo suốt hai tuần liền. Cô vẫn tỉnh bơ thi gan cùng anh. Nhưng đến một buổi chiều tình cờ nghe bài hát "Nếu ngày mai không bao giờ đến" cô bần thần hồi lâu rồi vùng dậy nhắn cho anh:" Đừng giận em nữa. Cho em xin lỗi". Cam đoan là cô cũng không biết mình mắc lỗi lầm gì." Tấm chân tình" của cô tỏa sức lay động đến nỗi anh hấp tấp gọi lại cho cô bày tỏ tinh thần yêu chuộng hòa bình và ngao ngán chiến tranh! Cô cười bẽn lẽn khi quan hệ song phương đã nối lại:" Anh cứ...dạy bảo em đi, đừng kết tội em. Nhiều tội quá làm sao em lên thiên đàng được, mà xuống địa ngục là em sẽ rủ anh theo đó". Có lẽ anh cũng sợ xuống địc ngục nên từ đó lỡ cô có vô ý gây nên lỗi lầm thường anh cũng miễn cưỡng cười trừ. Song cô vẫn cảm thấy hồi hộp không biết sóng gió sẽ nổi lên lúc nào và liệu cô có đủ bản lĩnh vượt qua.
" Ăn kem đi em". Giọng anh đã dịu lại nhưng cô không giấu được nỗi bất an trong lòng. Cô bần thần hồi lâu rồi quyết định hỏi anh:" Có bao giờ anh nghĩ đến ai không – ngoài anh?". Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mày hơi cau lại:" Em nói vậy là sao? Chẳng lẽ em cho rằng anh là người ích kỷ chỉ nghĩ đến mình?". Cô tuôn ra một hơi:" Em không bảo anh ích kỷ, anh muốn người khác hiểu anh thông cảm với anh. Nhưng bằng cách nào đây?Một câu nói bình thường của em cũng làm anh khó chịu, vậy thì em phải làm sao. Em cảm thấy ngột ngạt quá!"
Bất chợt anh xẵng giọng:" Rất tiếc anh không được sung sướng như em lúc nào cũng vô tư cười đùa, em chẳng hiểu gì về anh". Cô xụ mặt xuống:" Em có nói gì quá đáng đâu, sao anh bực bội với em". " Anh đang rất căng thẳng, đừng làm khó anh". Cô tự ái cự nự:" Bộ em là cái thùng rác sao anh cứ đổ trút lên em. Anh có bị gì kệ anh..." Anh cười nhạt rồi kéo ghế đứng dậy, không thèm nói với cô thêm lời nào.
Cô ngẩn người nhìn theo anhđang đẩy khung cửa kính quày quả bước ra ngoài. Trên cái gạt tàn vẫn còn điếu thuốc cháy dở vương những làn khói mỏng và ly cà phê anh vừa mới nhấp môi!
Còn lại một mình cô chậm rãi múc từng muỗng kem, lòng chơi vơi trong nỗi buồn...
***
Tháng tám cô đi tiếp khách cùng sếp. Có chút ngạc nhiên khi anh là một trong những vị khách mời của sếp. Trong bầu không khí thân tình, anh cầm ly bia đến bên cô:" Em! Hôm nay trông em đẹp quá!". Cô cười không đáp. Tiệc tan cô ra về. Đến một ngã tư anh đột ngột xuất hiện:" Anh đi cùng em một đoạn dđường được không?". Cô bỡ ngỡ nhìn anh con tim lại đập rộn ràng.
" Anh sống vui và thoải mái chứ?". Cô hỏi khi đã cùng anh bước vào một quán cà phê yên tĩnh nằm cạnh bờ sông. Anh cười nhẹ:" Cũng ổn, nhưng hình như với anh mọi chuyện đều không hay". Cô bặm môi hồi lâu. Giọng anh ngập ngừng:" Rất nhiều lần muốn gọi cho em...nhưng anh thấy ngại quá!".
Cô nhìn bâng quơ ra dòng sông, cảm giác như giữa hai người là một khoảng cách rất xa. Anh như phiến đá hoang sơ bám đầy rong rêu huyền bí, như cánh rừng âm u mà không tia nắng nào có thể xuyên qua những tán lá dày đặc.
Vào lúc này đây cô cũng không hiểu là anh đang nghĩ gì." Anh hơi bất ngờ khi gặp em". Anh nói nhỏ." Còn em bất ngờ vì ngồi đây với anh. Anh chạm khẽ vào tay cô:"Em chưa yêu ai khác chứ?". " Chưa, chừng nào có em sẽ thông báo với anh. Mà em tính rồi, chuyện yêu ai không còn quan trọng nữa. Em sẽ để dành tiền mua một căn hộ nhỏ rồi sống một mình. Sẽ không có ai cằn nhằn em, không có ai bắt em nấu cơm ủi quần áo. Nếu anh còn là bạn em thì lâu lâu em sẽ mời anh đến uống trà. Anh sẽ không còn cơ hội giận em chán em nữa". Anh thở ra nhè nhẹ:" Bao giờ em đổi ý thì cho anh biết nhé, xem anh có giúp được gì không". Cô nhoẽn miệng cười mà lòng vẫn liêu xiêu buồn: " Thì anh cứ chờ đi, nhưng anh có gì phải thông báo với em, như vậy mới công bằng". Anh nhìn cô có chút gì đó ngạc nhiên. Giọng cô bình thản nhẹ nhàng như đang tâm tình với người bạn thân lâu ngày không gặp. Anh chợt hạ thấp giọng:" Chúng mình huề nghen em, đừng buồn vì những cái không giống ai của anh". Cô cúi đầu lặng thinh. Có quên được không những tháng những ngày anh vô tình đi qua? Có quên được không những đắng cay tủi hờn anh vô tình để lại? Và nếu hôm nay không có sự tình cờ này thì anh có bao giờ tìm gặp cô không? Cô không dối lòng cô đã từng rất yêu anh, nhưng trong tình yêu đó cô luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy nó mong manh và có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Giờ có quay lại thì chỉ là sự vá víu gượng gạo...thôi thà là không có còn hơn." Muộn rồi ...em muốn về. Em vẫn giữ lời hứa thỉnh thoảng sẽ mời anh đến uống trà... nhưng là sau này".
Cô đứng dậy bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Yêu hay không yêu nữa là chuyện thường tình, nhưng ra đến bên ngoài cô bỗng thấy mắt mình cay cay...
HT