Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Món quà ... cuối năm ..!

    " Anh từng ở nơi đây  , từng là người thân yêu nhất
      Sao lúc này là người bạn cũng không ...? "
    
   Hai câu này của ai tui không nhớ , mà bi giờ bỗng dưng nó vận vào tui như một sự thật hiển nhiên đến đau lòng xót dạ ! Tui luôn nghĩ rằng tui đã chiến thắng , đã vượt lên chính mình để có một cuộc sống đường hoàng thanh thản bấy lâu nay .Dzậy mà tối hôm qua định mệnh khiến xui chi cho tui gặp lại người iu vấu cũ trong một bữa tiệc cưới ...Tui đang cười toe toét chợt  sựng lại khi nhìn thấy cái mặt quen quá đổi là quen . Người dòm tui cười cười làm tui phải lễ phép gật đầu đáp lễ rồi vội vàng quay đi .Cũng may có mấy người bạn lâu ngày không gặp mừng rỡ chìa  tay ra bắt nên tui cũng đỡ bối rối .Tui te te đi qua bàn khác tìm chỗ ngồi nhưng  thỉnh thoảng vẫn nhìn lén người ... không phải còn tình ý gì đâu mà chỉ là tò mò thôi. ..hehe... Thấy người cũng bưng ly bia lên uống , cũng cười cười nói nói mà chớ hề nhìn vìa phía tui lần nào { đồ bạc bẻo !} .
       Đâu như đến gần giữa buổi tiệc thì mấy anh bạn cứ bắt tui cụng ly lia lịa nên tui nhập luôn vào cuộc vui , chẳng thèm nhìn lén người kia nữa . Giữa những tiếng zô zô đầy khí thế và sự ngẫu hứng đùng đùng bốc lên , tôi nghe có tiếng ai gọi  "em " nhẹ như hơi thở ...Và có một người  đứng trước mặt tui , trên tay cầm ly rượu .Trong phút giây mơ hồ tim tui như muốn ngừng đập , tui cứ giương con mắt ếch ra nhìn làm người đó ...  hoảng hồn hỏi :"Bà làm gì nhìn tui trừng trừng dzậy ?" Cái mặt đó phút chốc bỗng đáng ghét vô cùng khi hắn nhe răng cười làm tui muốn đấm cho mấy cái ... thì ra tui nhìn gà hóa cuốc , tên bạn  mà tui gặp mặt hằng ngày bỗng dưng tối nay cái mặt hắn tui cũng nhầm lẫn tuốt . Làm tui cứ ngỡ đó là người từng thân yêu nhất của tui ! Rằng ít ra thì người cũng hỏi han tui vài câu chứ sao lại phớt lờ tui  như thế ..hở chời !.
     Cuối cùng thì đám bạn cũ chùm nhum lại một bàn nói cười huyên náo ôn lại đủ thứ chuyện ngày xửa ngày xưa .. đứa chửi tổ cha thèng này { tức chú rể lấy zợ lần 2 } nó mà cưới thêm lần nữa thì tao chỉ xách cái miệng theo ăn thôi . Đứa bảo già đầu còn ham lấy zợ trẻ tối nay chắc quất cả nắm vi-a-gờ-ra ....hehe....
     Tiệc tan , tui ra  tới cổng vừa kịp nhìn thấy cái lưng áo trắng bước lên taxi ... Hơi buồn nhưng tui cũng tự an ủi mình ... chắc đây là món quà cuối năm Thượng Đế ban cho mình , nhờ mình ăn ở có trước có sau , không phụ ai trước mà biết kiên nhẫn chờ người ta phụ mình . Thế thôi !

Đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Bỏ phố ... lên núi rừng ...

   Lên xe . Chẳng mấy chốc mà cái thành phố ồn náo nhiệt đã lùi lại phía sau ...Hai bên đường những hàng cây xanh ngát, bóng mát trải dài theo ánh nắng chiều đã dịu ..Xuống xe và tui đây cũng hết say xe, ba lô trên vai cả đoàn rồng rắn bắt đầu chinh phục những nấc thang ...

 

Photobucket Vùng đất này tên gọi là núi Dinh , người ta cũng gọi là vùng đất Phật vì có rất nhiều ngôi chùa được xây dựng ở đây từ khá lâu...Leo lên hết 73 bậc đầu tiên coi như thành công một nửa .Mục tiêu mà bọn tui nhắm đến là chùa Hang Mai , cách chân núi khoảng 2 km .Tốp dẫn đầu đã đi khá xa, tốp sau lẹc đẹc vừa lê bước vừa thở hổn hển .Lên được nửa chừng tui bỗng nghe chóng mặt quá xá liền nằm bệt xuống đám lá khô ...lòng thầm lo ,chết bỏ mịa rồi ,lẽ nào phải nằm lại nơi đây ... vắng vẻ quạnh hiu , buồn chết được ! Cũng may , có đứa cho cục kẹo , có đứa cho uống nước nên cũng khỏe lại để tiếp tục đi nữa ... Photobucket   Khi mặt trời sắp lặn thì cũng leo lên tới đỉnh ... thở phào vì nhìn zô nhà bếp của chùa bữa ăn tối đang được bày biện với những món rau xanh mới nhìn thấy đã thèm .Và ăn cơm chay ... Photobucket Buổi tối sinh hoạt zăn nghệ , hát hò nhảy múa , nướng khoai lang ...Ôi khói làm cay mắt quớ ! Photobucket     Một đêm thức trắng của nhiều người ... đã khuya rùi mà vẫn còn nghe tiếng đàn tiếng hát , không còn nhận ra giọng ai nữa .Thôi tranh thủ chui zô mùng làm 1 giấc ngủ tập thể để mai còn xuống núi , kết thúc 1 chuyến đi tu zui zẻ ... kekeke.... Photobucket
Đọc tiếp ...

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Cái sự ...ghen

Chú em họ đang có công ăn việc làm ngon lành ở một tỉnh nọ , năm ngoái bỗng nhiên đùng đùng bỏ hết cuốn gói dzô Sài Gòn làm lại từ đầu . Cô vợ chú cũng thuộc loại đảm đang tháo vát có hẳn một cửa hàng buôn bán tấp nập , dzậy mà bỏ chạy theo chú bén gót ... Đoán là có chuyện gì ghê gớm lắm xảy ra nên hai vợ chồng mới làm cuộc đào thóat này .Hồi đầu tui hỏi còn nói dông nói dài , truy ráo riết mới lòi ra ...chú có bồ nhí , bị vợ quánh ghen nổi đình nổi đám , xấu hổ không còn mặt mũi nào ở lại...

Một năm trôi qua , cuộc sống tạm ổn định , chú xin được việc làm , vợ cũng mở quán cà phê ... tưởng như thế là bình yên phẳng lặng rồi , nhưng không ngờ chạy trốn ngoại tình mà nội tình thì luôn sóng gió ! .Hôm nào mà cô vợ gọi cho tui thẽ thọt : chị rảnh không em sang chơi với chị ... hoặc em ngủ lại với chị , là thôi rồi đời tui tàn úa vì cái máy nói không biết mệt này ! Cô kể rằng , tuy bận buôn bán nhưng lúc nào cô cũng để mắt tới chồng , sáng chồng ăn sáng ở nhà , trưa chồng về nhà ăn cơm , chiều 5 giờ chồng có mặt ở nhà , buổi tối có đi đâu cũng hai vợ chồng cùng đi ... Dzậy thì có cái chỗ nào còn hở mà chồng cô léng phéng được ? Mà lại là người cùng cơ quan cơ chứ ! Cô tê tái nhớ lại , thì ra có một dạo chồng hay rủ cô đi bộ buổi tối , đi mấy vòng ngang qua ngang lại cơ quan của chồng , đến vòng cuối thì chồng bảo cô về trước đi , còn chồng ghé dzô cơ quan kiểm tra cửa nẻo có khóa kỹ chưa , phòng khi có kẻ gian đột nhập , máy móc của cơ quan quý lắm cần phải gìn giữ , không giỡn chơi được ... Và trong đó có một ẻm nhân viên mướt mắt ở lại làm thêm giờ đang phập phồng chờ mong bước chân ... chú nó !

Chuyện đổ bể khi một hôm chú nó gặp trục trặc kỹ thuật nên hành sự hơi lâu ... cô vợ nóng ruột quay lại nhìn thấy hết nên nổi cơn tam bành , quậy một trận tưng bừng khói lửa , nghe đâu người ta bu tới coi rần rần , phải nhờ cảnh sát 113 tới mới giải tán được ! Chồng là của cô , dù có sứt mẻ chút đỉnh nhưng vẫn còn xài tốt nên cô quyết chí không để chồng rơi vào tay ...con quỷ cái đó ! Chú nó cũng thề thốt hứa hẹn rằng đây chỉ là phút xao lòng của người đàn ông đẹp trai có chút ít thành đạt , chứ những người đàn ông càng nhiều thành đạt phút xao lòng của họ có môn lấy xe tải mà chở , vả lại chú em mới phạm tội lần đầu ,biết ăn năn hối cải nên xin vợ tha cho .Phần sợ mất chồng ,phần nghe chừng cũng có lý , cô vợ hậm hực bỏ qua ... Nhưng cái nỗi lòng của người vợ chăm chồng như chăm con , tận tụy từng chút , thức ăn ở nhà không thiếu gì món ngon ... thử hỏi còn thèm thuồng gì nữa mà nó ra ngoài ăn vụng ăn vặt ... cứ âm ỉ theo cô suốt ngày suốt đêm , chồng làm gì phật ý là cô lôi chuyện cũ ra dằn vặt xỏ xiên móc họng ... cho chồng ói mới chịu thôi ! Cô cứ than thở nào là số cô khổ , nếu cô không lấy chú nó thì đời cô sung sướng biết mấy , bao nhiêu người giàu có địa vị bu theo cô mà cô gạt hết ... cô vốn không ham những thứ đó nên mới lấy chú nó ,để giờ này có mỗi thèng chồng mà nó cũng phản bội cô ...Tui biểu cô khổ dzậy thì bỏ quách cho rồi , chỉ là người dưng nước lả có bà con chi đâu mà thương với tiếc .Cô phùng má trợn mắt bảo rằng phải hành hạ , phải đày đọa cho tới khi nào cô hả dạ mới thôi { có trời biết khi nào cái dạ của cô mới hả , chỉ biết rằng giờ chú em cũng tả tơi hoa lá cành rồi !}. Khuyên hoài không được tui đành chịu thua cái sự ghen tuông đến hận thù của cô , bụng thầm nghĩ con bà chằn này thật quá đáng mà cũng ... ngu dễ sợ ! Ghen kiểu này chỉ tổ đẩy chồng ra đi với người ta thôi ...

Còn chú em họ từ ngày về đây , đi đứng coi bộ đàng hòang lắm , chỉ trừ khi nào kẹt xe mới về trễ , sau một hồi họanh họe của vợ thì cũng được vợ cho ăn cơm , cho đi tắm rồi ngủ... Có khi nửa đêm vợ tức khí tung cho vài chưởng cũng hổng dám hó hé gì. Sống khổ sống sở như dzậy ... cho tới ngày hôm qua đây thôi , chả là thứ bảy chú được nghỉ ở nhà cũng nhào dzô phụ vợ việc này việc nọ ... tưởng như thế là ngoan ,là lấy điểm với vợ ... ai dè do lười hay vì mệt quá không nói không cười nổi ... bị vợ qui ra tội phản động rằng ở bên ta mà mơ về địch , rằng mấy ngày đi làm cười nói cho đã đời rồi , bây giờ im thin thít là sao ? Hay là tính để dành hơi sức ra ngoài đú đởn với mấy con ...ngựa đó ?Ma xui quỷ khiến gì lần này chú cả gan phản pháo bằng cách trừng mắt dằn mạnh cái ly xuống bàn , nó bể tan tành ... Kết quả :

Buổi tối chú lang thang ngòai đường , cửa thì vợ chú đã khóa rồi ...

Hichic ... tui buồn quá ... chừng nào cái cặp đôi này rã bèn đường ai nấy bước thì tui mới hết buồn !!!

Đọc tiếp ...