Sao lúc này là người bạn cũng không ...? "
Hai câu này của ai tui không nhớ , mà bi giờ bỗng dưng nó vận vào tui như một sự thật hiển nhiên đến đau lòng xót dạ ! Tui luôn nghĩ rằng tui đã chiến thắng , đã vượt lên chính mình để có một cuộc sống đường hoàng thanh thản bấy lâu nay .Dzậy mà tối hôm qua định mệnh khiến xui chi cho tui gặp lại người iu vấu cũ trong một bữa tiệc cưới ...Tui đang cười toe toét chợt sựng lại khi nhìn thấy cái mặt quen quá đổi là quen . Người dòm tui cười cười làm tui phải lễ phép gật đầu đáp lễ rồi vội vàng quay đi .Cũng may có mấy người bạn lâu ngày không gặp mừng rỡ chìa tay ra bắt nên tui cũng đỡ bối rối .Tui te te đi qua bàn khác tìm chỗ ngồi nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn lén người ... không phải còn tình ý gì đâu mà chỉ là tò mò thôi. ..hehe... Thấy người cũng bưng ly bia lên uống , cũng cười cười nói nói mà chớ hề nhìn vìa phía tui lần nào { đồ bạc bẻo !} .
Đâu như đến gần giữa buổi tiệc thì mấy anh bạn cứ bắt tui cụng ly lia lịa nên tui nhập luôn vào cuộc vui , chẳng thèm nhìn lén người kia nữa . Giữa những tiếng zô zô đầy khí thế và sự ngẫu hứng đùng đùng bốc lên , tôi nghe có tiếng ai gọi "em " nhẹ như hơi thở ...Và có một người đứng trước mặt tui , trên tay cầm ly rượu .Trong phút giây mơ hồ tim tui như muốn ngừng đập , tui cứ giương con mắt ếch ra nhìn làm người đó ... hoảng hồn hỏi :"Bà làm gì nhìn tui trừng trừng dzậy ?" Cái mặt đó phút chốc bỗng đáng ghét vô cùng khi hắn nhe răng cười làm tui muốn đấm cho mấy cái ... thì ra tui nhìn gà hóa cuốc , tên bạn mà tui gặp mặt hằng ngày bỗng dưng tối nay cái mặt hắn tui cũng nhầm lẫn tuốt . Làm tui cứ ngỡ đó là người từng thân yêu nhất của tui ! Rằng ít ra thì người cũng hỏi han tui vài câu chứ sao lại phớt lờ tui như thế ..hở chời !.
Cuối cùng thì đám bạn cũ chùm nhum lại một bàn nói cười huyên náo ôn lại đủ thứ chuyện ngày xửa ngày xưa .. đứa chửi tổ cha thèng này { tức chú rể lấy zợ lần 2 } nó mà cưới thêm lần nữa thì tao chỉ xách cái miệng theo ăn thôi . Đứa bảo già đầu còn ham lấy zợ trẻ tối nay chắc quất cả nắm vi-a-gờ-ra ....hehe....
Tiệc tan , tui ra tới cổng vừa kịp nhìn thấy cái lưng áo trắng bước lên taxi ... Hơi buồn nhưng tui cũng tự an ủi mình ... chắc đây là món quà cuối năm Thượng Đế ban cho mình , nhờ mình ăn ở có trước có sau , không phụ ai trước mà biết kiên nhẫn chờ người ta phụ mình . Thế thôi !