Tui đồ rằng mình cũng có tâm hồn lắm mà ...Thôi rồi , mưa thường đi kèm với nỗi nhớ , mà nỗi nhớ chắc ăn nhất là nhớ người cũ , tình cũ ...nó vừa lâm ly bi đát vừa mênh mông biển trời. Để coi ...moi hết tâm trí bới tìm kỉ niệm mà thật bất hạnh chẳng có ai cho tui nhớ cả .Cái hồi người cũ rũ áo ra đi nói thiệt là tui mừng quá , tui vái trời vái đất ảnh đi là tui cúng con heo quay, rồi nghĩ lại thấy tiếc , con heo quay bự quá sợ ăn không hết bỏ uổng ...nên tui đổi thành con gà nấu cháo xé phay , lần đó ăn rồi nơm nớp lo ổng mà quay lại thì thấy tía mình luôn ! May quá , người đã ra đi không một lần trở lại ! Rồi lần kế đến là bữa chiều ba mươi tết cũng có một anh chàng dở dở ương ương tìm về tận quê tui để ăn tết ké. Ba tui tằng hắng đi tới đi lui một hồi rồi quyết định ... cắt đứt tình duyên vừa chớm bén của tui .Ba tui nói với ảnh rằng :Tết nhứt sao không chịu về nhà với cha với mẹ , chỉ có con bất hiếu mới đi lông bông như dzậy ... và đuổi ảnh chạy thẳng cẳng !Lần này thì tui chạnh lòng vì người ta xách gói theo mình , giờ người ta bị đuổi chạy đứt đuôi con nòng nọc rồi...mình chỉ còn cách đứng ngó nên cái kỉ niệm đó nhớ lại chỉ mắc cười , không có chút gì lãng mạng trong mưa ...
Túm lại là tui tính làm thơ đóa ...hehe ... chứ mắc kẹt mưa như dzầy còn biết làm gì nữa ! Mà có làm được câu nào đâu...Giờ hết mưa rồi về nấu cơm thôi , thơ với thẩn cái nỗi gì ! Bộ ai muốn làm cũng làm được sao ...kekeke....